Chuyến bay Air Phờ Răng sang Paris khá gọi là dài, bạn gái tôi nhớ lại lần bay từ Dallas sang Tokyo mấy năm trước mà sợ, mắt thỉnh thoảng cứ phải nhìn tôi. May bạn gái tôi gặp 1 bạn từ Seoul sang Paris dựhội thảo nên chuyện trò quên cả làm nũng! Thêm Air Phờ Răng phục vụ tốt: giữa chặng bay (và giữađêm!) khách có thể dùng mì ly nếu đói (cho tôi), và kem lạnh nếu buồn miệng ( bạn gái tôi).
Chúng tôi lần này có kéo theo 1 toa tàu, điểm hẹn nối đầu tàu và toa tàu là phi trường Charles DeGaulles, Paris. May mắn là cả 2 chuyến bay đều đáp xuống terminal 2E. Đầu tàu và toa tàu nối vào nhauêm thắm!
Tìm xe bus của Air Phờ Răng, tuyến thứ 4 hướng về Ga Montparnasse: chuyện nhỏ!Xe bus ngừng ở trạm cuối: Ga Montparnasse. Lấy hành lý, nhìn quanh định hướng về hotel: chuyện lớn!
Hỏi bác tài, bác tài khoát tay, hỏi bạn đồng hành: họ cũng đang khó khăn về định hướng!Bạn gái tôi nhớ lại câu Bà cụ ngoại dạy từ thuở còn bé: Đường đi ở trong miệng mình, bèn lấy hết can
đảm chận một bà đầm đi ngược chiều tới, rán móc ra tất cà những từ vựng tiếng Pháp cỏn sót lại mà”Òu est” với bà đầm! May mà bà hiểu và chỉ tay về hướng chúng tôi cần đi, cung kính không bằng vânglệnh! chúng tôi và toa tảu tìm đúng khách sạn và check in.
Sau cuộc chạm trán này, bạn gái tôi phấn khởi nhận ra rằng vốn tiếng Pháp của mình cũng còn kha khá,tiếng Tây cộng với tiếng tay pha chút tiếng Anh cũng đủ xài với “tụi Tây”.
Paris, ngày đầu tiênAh, Paris! thành phố trong mơ từ bao lâu nay của chúng tôi! Buổi sáng đầu tiên với ly café hương vị Paris
đầu tiên và nhấm nháp cái bánh sừng trâu trong bầu không khí vào thu lành lạnh đúng là khoảng khắckhó quên.
Quán café nằm ngay góc đường cạnh khách sạn chúng tôi ngụ tạm 2 đêm dưỡng sức sau chuyến bay dài;và xạc lại bình điện hơi cũ của 2 cái đầu máy già và toa xe trước khi đi Lourdes. Nó làm chúng tôi nhớ lạimấy cái quán nước ngày xưa ở Sài Gòn, nhất là quán Cái Chùa La Pagode nằm ngay góc đường Lê ThánhTôn và Tự Do (nay là Đồng Khởi) thời học sinh của 2 bác. Thoải mái sau 1 đêm ngủ đầy, 2 bác và toa tàunhẩn nha điểm tâm buổi sáng theo cách người Paris và ngắm người qua lại. Tuy là sáng sớm, nhưng các quán café đã mở cửa bán đồ điểm tâm, không như các nước khác mở cửarất trễ, ít khi trước 9 giờ. Ngắm người qua lại, tôi thấy người Paris thường nhỏ thanh so với người Mỹ cólẽ tại họ đi bộ nhiều hơn, và bước đi rất nhanh; chúng tôi thường bảo rằng dân Paris họ chỉ chạy chứđâu phải đi. Bạn gái tôi thì để ý họ thường ghé tạt qua quầy café uống nhanh 1 ly và giá như vậy rẽ hơnso với ngồi bàn, mà ngồi bàn thì bàn bên trong quán cũng rẽ hơn so với bàn ngồi ngoài hiên; tuy nhiênđiểm hay cần lưu ý là khi khách ngồi bàn, có nghĩa là bàn đó thuộc về khách! Với chỉ cần 1 ly café kháchcó thể ngồi đọc báo, tán chuyện với bạn bè, tranh luận về thơ văn bao lâu tùy thích mà không bị ai đi rađi vào nguýt háy hay đá bàn đá ghế; bởi thế mới hình thành văn hóa café vào thế kỷ trước và vẫn là đặcthù của Paris ngày nay. Toa tàu (em gái của bác trai) thì nhận xét là người Paris, dù nam dù nữ, cáchtrang phục của họ thanh nhả trong các tông màu trung hòa như xám hoặc đen chứ không đồng bóng lòeloẹt màu mè như dân Mỹ!
Bá nhân bá tánh!Buổi sáng, nhìn từ quán café:Con đường Rue de la Maine nơi khách sạn chúng tôi và toa tàu đỗ, cuối con đường này, căn building cao
kia chính là Gare Montparnasse, rất tiện cho việc khởi hành đi Lourdes buổi sáng sớm hôm sau:
previous post